





Cứu Hỏa Tai
Hôm đó là ngày 27 tháng 12 năm 1892, một trận hỏa tai ngút trời đã nổ ra. Báo chí hằng ngày bấy giờ đã kể tỉ mỉ từng chi tiết. Nhưng có những điều báo chí không nói đến, thì ta đọc được trong thư của một vị thừa sai lúc ấy sắp rời Pháp. Đích thị nhìn thấy sự cố, biết rõ nguyên do vụ cháy, ông đã viết bức thư ấy cho tờ Semaine de Mende, tuần báo giáo phận Măng. Bức thư ấy đã tôn vinh Thánh Giuse cao cả, Đấng bảo vệ cả những sự kiện vượt sức loài người.
Hồi đó, rất nhiều rượu cồn được chở từ Hoa Kỳ sang hải cảng Nantes, làm cho nhiều người mừng rỡ. Người ta xếp nó cả vào hầm. Một công nhân nọ, lúc lăn phi cồn đó, đã thấy có rò rỉ ở vòi phi. Một ông trưởng kíp được báo cáo, vội vàng xách một chiếc đèn ló lại gần để kiểm tra sự kiện. Một công nhân khác chợt đến. Không trông thấy cái đèn, làm đổ nó. Đèn rơi xuống, vỡ ra. Ngọn lửa của nó bén vào những giọt cồn đổ tràn trên đất.
Ngọn lửa ấy mau chóng lan tràn đến nguồn cồn, bốc to, làm nổ tung cái phi thứ nhất, cái thứ hai, cái thứ ba, rồi đến tất cả các phi. Một tiếng nổ rùng rợn vang lên, không một cỗ đại bác nào có thể sách được. Tiếng nổ gầm lên, lửa lan khắp chốn. Lửa bốc lên liếm các mái nhà chung quanh; những mái nhà sụp xuống; những ngọn lửa tự do phóng lên trời, sắp nhóm lên những đám cháy lớn nữa ở các hầm rượu khác. Những tiếng nổ kinh thiên đã bùng lên từ các hầm ấy, những tàn phá dữ dội đã bắt đầu rồi. Nước sông Loire chảy ngay bên cạnh được bơm lên dập lửa; tất cả các vòi nước của xe chữa lửa khắp thành phố, và cả các vòi chữa cháy của khắp ngoại ô, đều được dồn về bơm nước lên đám cháy. Nhưng lại chỉ là thêm dầu vào lửa, đem dưỡng khí trong nước dồn thêm cho lửa đang bừng bừng cháy khắp nơi. Lửa đang luồn qua các phố xá, hối hả tung đi khắp các hướng, y như những con quỷ đuổi theo các linh hồn. Nhiều khách bộ hành bị lửa liếm lúc nào không biết. Chưa bao giờ lại thấy một cảnh hỏa ngục ở trần gian như thế. Chính những kẻ cứng đầu cứng cổ chối hỏa ngục lại là những người đầu tiên nói lên như vậy.
Ấy thế mà lại có một khu nhà cứ đứng nguyên vẹn ngay giữa bấy nhiêu tàn phá của lửa. Đó là nhà của một nhà công nghiệp, một người công giáo rất tốt. Chẳng sợ tỏ đức tin mình ra, chẳng sợ sống đúng nguyên tắc của đạo ngay giữa cơn nguy biến. Ông làm chủ một xưởng đồ gỗ, nên nhà ông đầy gỗ lạt. Phần còn thô, phần đã thành phẩm, đồ nào cũng dễ cháy cả. Mà kìa, lửa đã liếm đến tường nhà ông rồi, từ thấp đến cao, ở ba mặt, trừ mặt tiền. Cho nên phải bỏ lại tất cả. Chủ, thợ, vợ, con, người nhà, mọi người đều trốn lửa. Chỉ mang theo được két bạc và vài ba quyển sổ vơ được vội vàng.
Nhưng ngôi nhà ấy đã được đặt dưới một bảo trợ, và bảo trợ này nhất định phải giữ gìn cho nó khỏi bị tàn phá. Bảo trợ ấy là một pho tượng Cha Thánh Giuse chí ái của chúng ta từ trước đã được đặt cao bên ngoài cửa chính, và một pho khác chiếm ngự nơi danh dự trong phòng khách. Ngay từ thoạt nghe tiếng kêu cháy, hai cô con gái ông chủ đã chạy đến quỳ cầu nguyện dưới chân tượng này. Hai cô đốt lên hai ngọn nến trước tượng, rồi vội vã chạy lấy thân, trong khi cha các cô, với lòng tin cao cả, thầm nguyện nhận Thánh Cả Giuse làm người canh giữ nhà mình, rồi bước ra khỏi cửa.
Ngôi nhà vẫn sừng sững đứng đó, tuyệt đối nguyên vẹn, với tất cả các nhà phụ thuộc, ngay giữa cái biển lửa mênh mông ấy. Không một mảnh cửa kính nào bị vỡ, không một mảnh gỗ khung cửa và cánh cửa nào bên ngoài bị hư hại. Chỉ có lớp sơn trên gỗ là bị chảy xuống ở một vài nơi, cho thấy khung nhà trong sắc thái tự nhiên của nó. Tất cả làm nên một chứng cớ mới của quyền năng Đấng đã rút mất sức lửa tự nhiên, không để cho nó gây thiệt hại.





