





Phù Hộ Trong Chiến Tranh
Ngay khởi đầu cuộc chiến, vào năm 1870, thành phố Laon, thủ phủ của quận Aisne phía bắc nước Pháp, phải đầu hàng quân Đức. Lúc quân đội Đức kéo vào thành, người ta nổi lửa đốt thuốc súng. Một trận nổ kinh hoàng xảy ra gây thiệt hại nhiều cho người Pháp hơn cho người Đức.
Một phần thành lũy bị phá hủy; một vòm tháp dầy to lớn trên đó có những công trình xây bằng đá bị đổ nhào. Tất cả các công trình đó tung lên không, rồi đổ xuống những người lính xấu số đang đứng hàng ngũ trong sư đoàn bảo vệ thành phố. Tất cả các nhà cửa, lâu đài, nhân mạng… bị đập vỡ, nghiền nát và chôn vùi dưới trận mưa xà bần giết người ấy. Sáu trăm lính Pháp chết thê thảm.
Thế mà trong sư đoàn dân quân quận Aisne có một anh lính trẻ. Anh này, hôm trước, một bà già nọ đưa cho anh đeo một mẫu ảnh vảy Thánh Cả Giuse. Hôm xảy ra tai nạn ấy, anh được cứu thoát chết hai lần trong đường tơ kẽ tóc.
Người lính trẻ đó cảm động thuật lại rằng: hai tiếng đồng hồ trước khi vụ nổ thuốc súng xảy ra, anh ta ở giữa hàng ngũ sư đoàn lúc đó đang di chuyển. Bỗng nhiên anh cảm thấy đầu gối quỵ xuống, anh bị ngã gục mà không biết lý do. Các bạn đồng ngũ theo sau anh, vừa đi vừa chạy, bị vướng vào anh dưới đường, cứ lần lượt ngã xuống, tạo nên một thành trì chung quanh anh. Rồi một tiếng nổ kinh hoàng nữa: đó là lúc thành lũy của thành phố bị phá. Một cơn mưa những đá, những gạch, những xà bần đủ loại giáng xuống các hàng quân, đập tan họ, tiêu diệt họ… Nhưng một lúc sau, từ giữa đống thân ma gục chết ấy, lồm cồm chui ra một anh lính nguyên vẹn, không hề hấn gì: đó là anh lính trẻ có đeo ảnh vảy Thánh Cả Giuse.
Liền đó, anh lính trẻ ấy lại giáp mặt với một nguy hiểm còn lớn hơn nữa. Nhất định không chịu bị bắt làm tù binh, anh thử tìm một kế hoạch táo bạo để thoát khỏi tay lính Đức. Mặc dầu lính Đức đông nghẹt khắp thành phố, được lệnh bắn chết ngay bất cứ ai tìm cách trốn, anh lính trẻ cũng lao mình qua các phố đến nhà bà già cho ảnh anh hôm trước để cải trang. Bỗng có người ngăn anh ta lại.
– Khốn khổ, lui lại. Lính Đức kia kìa, nó sẽ bắn chết anh.
Gấp rút rồi, anh lính trẻ chạy ngược trở lại theo một hướng khác. Anh ta đến phố Thánh Gioan. Hai bên đường phố đều có một hàng rào lính Đức đứng đó, sẵn sàng nhả đạn. Làm thế nào đây? Lùi lại thì không thể rồi; mà anh ta cũng không nghĩ đến việc lùi lại, cũng không biết đi đâu hay làm gì nữa. Trong lúc kinh hoàng đó, anh ta chẳng biết tính sao. Nếu không có một ơn bảo trợ đặc biệt của trời cao, thì không thể nào giải thích được việc lạ lùng xảy ra lúc đó.
Anh ta cứ mặc nguyên quân phục, với mọi huy hiệu, mũ lưới trai trên đầu, băng dọc dẫy phố ấy một quãng dài 300 mét, ngay giữa quân địch mà họ như không nhìn thấy anh. Rồi dừng lại trước cửa một căn nhà, cách chỗ một người lính Đức đứng canh chỉ có hai bước, and ta bấm chuông, rồi mở cửa bước vào nhà mà chẳng có ai bắt anh ta đứng lại. Thế là anh ta được cứu sống.
Anh lính trẻ ấy chắc chắn đã chết hai lần, mà Thánh Cả Giuse đều cứu anh ta thoát cả. Từ đó anh ta không bao giờ rời bỏ mẫu ảnh vảy Thánh Cả Giuse, trân trọng giữ gìn như một di tích quý giá. Và tất nhiên anh ta hết lòng cậy trông tôn kính Thánh Cả không bờ bến.
* * * * * * * * * *
Một sĩ quan cấp đại úy chiến đấu ở phòng tuyến 31, trong chiến tranh 1870-1871. Nhiều lần, cùng với trung đoàn của ông, ông lăn xả vào những trận đánh rất nguy hiểm. Ông mang theo mình một tượng nhỏ Thánh Cả Giuse mà em ông, một nữ tu, gửi cho ông, kèm theo tấm ảnh của ông đặt dưới chân tượng.
Trong một trận đánh rất gắt, ông nhìn thấy chung quanh ông hầu như tất cả quân lính thuộc tiểu đoàn của ông đã ngã gục. Nguy hiểm đe dọa chỉ còn là đường tơ kẽ tóc. Bỗng dưng một qủa đại bác nổ tung, bứng cái mũ ông đội đi, đầu ông bị thương nặng. Máu chảy dầm dề, ông ngã xuống bất tỉnh tức thì trên chiến địa đã la liệt những thương binh và tử sĩ, dường như ông cũng chết luôn rồi.
Nhưng lúc đó, Thánh Cả Giuse – ít là bằng tượng Người – vẫn ở bên ông, một lần nữa chứng tỏ quyền thế của mình trước mặt Chúa đối với người tin tưởng vào Thánh Cả. Nhiều giờ trôi qua. Chung quanh ông, trận đánh vẫn tiếp tục ác liệt. Đột nhiên, ông khỏi hôn mê, ông lấy khăn tay buộc chung quanh vết thương ở đầu. Ông cảm thấy còn đủ sức để chịu đựng trận đánh gay gắt trong nhiều giờ nữa. Sau đó, mệt bã, hổn hển, ông lê tới xe cứu thương. Ôi thôi, mọi thiện cảm chung quanh đều dồn cho ông lúc ấy. Mấy người lính trong tiểu đoàn của ông thoát chết, vội đến ôm cổ ông, kinh ngạc kêu lên:
– Ồ! Đại uý đấy ư?… Chúng em tưởng đại uý tử trận rồi.
Ông hết lòng tạ ơn Thánh Cả Giuse đã ban ơn giữ gìn và cứu ông khỏi chết. Sau khi được săn sóc tử tế, ông bị đưa sang Đức. Vết thưong đầu ông cắn sẹo trong thời gian ông làm tù binh. Cuối năm 1871, nhờ ơn Thánh Cả Giuse phù trì, ông được đưa trả lại cho gia đình ông tại đảo Corse. Gia đình ông muôn đời ghi nhớ ơn đặc biệt Thánh Cả ban cho này.





